Theo sơ hở này, Ôn Văn lập tức đá một cú xuống phần dưới của Hùng Ưng đang chạy băng băng, Hùng Ưng bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo một phen nhưng cũng không ngã xuống, nhưng lúc này cậu ta bị Ôn Văn túm áo choàng kéo lại!

Ôn Văn túm lấy áo choàng của Hùng Ưng, muốn quay tại chỗ vài vòng như cánh quạt rồi ném văng đi.

Anh xem phim thấy nhân vật phản diện dùng kiểu này để dạy dỗ siêu anh hùng một bài học, cảm thấy rất có cảm giác.

Thế nhưng không ngờ áo choàng của Hùng Ưng là sản phẩm kém chất lượng, chỉ vung một vòng đã rách mất rồi, làm Hùng Ưng văng tới sân bóng ở bên cạnh.

Ôn Văn cầm áo choàng trong tay thở dài: "Mấy thứ trong phim quả nhiên không đáng tin..."

Tiếp đó anh chậm rãi đáp xuống trước mặt Hùng Ưng, hơi tò mò hỏi: "Dễ dàng bị tôi ném bay như vậy, chứng tỏ cậu vẫn chưa quen thuộc với sức mạnh của mình, giống như một đứa con nít quơ một cái búa lớn vậy, thế nhưng vì sao thành phố Khánh Xuyên lại không đối phó được chứ?"

"Hẳn là cậu đã giấu đi chút bản lĩnh, cứ an tâm dùng với tôi đi."

Hùng Ưng quỳ rạp dưới đất không muốn bò dậy, cậu cảm nhận được sinh mệnh mình đang nhanh chóng trôi đi.

Càng tới gần điểm cuối của sinh mệnh, làm trái ý muốn của trái tim ma quỷ thì tổn thương sẽ càng lớn hơn, sinh mệnh còn lại của Hùng Ưng cũng ngày càng ít. Lần này cao lắm Hùng Ưng chỉ có thể sống thêm một năm mà thôi, mà trong một năm này nếu cậu còn cứu người khác thêm một lần nữa thôi thì nhất định sẽ chết!

Nghĩ tới mình không còn bao nhiêu thời gian để sống, mặc dù là người như Hùng Ưng cũng nhịn không được có chút oan ức, nước mắt hiện lên ở khóe mắt.

Nhưng Hùng Ưng là người rất kiên cường, khi quyết định cứu người thì cậu ta sớm đã nghĩ tới tình huống này, vì thế cậu ta lau nước mắt, đứng lên đối mặt với Ôn Văn.

"Khóc..."

Ôn Văn đột nhiên có chút luống cuống tay chân, đánh một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa tới phát khóc, chuyện này anh lần đầu tiên gặp phải, vì thế cứng ngắc nói: "Tôi sẽ bồi thường áo choàng cho cậu... ừm, tôi có thể đền gấp mười."

Hùng Ưng câm nín, tuy cậu thật sự rất quý bộ quần áo chiến đấu này nhưng cậu không đến mức vì thế mà khóc, nhưng bị Ôn Văn quấy rầy một phen như thế, buồn bực trong lòng cậu cũng giảm bớt một chút, ánh mắt cũng có chút giải thoát.

Hùng Ưng rốt cuộc cũng thông suốt, nếu như không có trái tim ma quỷ thì bây giờ cậu vẫn còn nằm trên giường bệnh, có lẽ đã chết rồi, hiện giờ có được sức mạnh mà trước đây mình thiết tha mơ ước, còn có thêm một năm để sống, có gì phải buồn khổ nữa chứ.

Vì thế Hùng Ưng cúi người nói với Ôn Văn: "Ngụy Thám tiên sinh, nếu như ngài vì tôi hoạt động quá sinh động mà muốn bắt tôi thì hiện giờ tôi có thể ngừng lại, sau này có lẽ sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa."

"Sẽ không xuất hiện..." Ôn Văn không tin nói: "Căn cứ theo quan sát của tôi, cậu là một người thích nổi tiếng, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy."

Hùng Ưng bất đắc dĩ nói: "Lần này là thật, trước đó gây ra nhiều phiền phức như vậy cho các vị chỉ vì tôi muốn lưu lại càng nhiều điều tốt trước ngày cuối cùng, hiện giờ không cần nữa."

Ôn Văn nhíu mày, nói chuyện chứ như để lại di ngôn, có điều vẫn không thể vì thế mà bỏ qua: "Tuy cậu nói như vậy... nhưng nhiệm vụ của tôi là bắt cậu lại, vì thế thật xin lỗi, tôi không thể cứ vậy tin tưởng cậu."

Hùng Ưng thở dài một tiếng: "Anh không tin tôi, tôi cũng không có khả năng đi theo anh, kế tiếp tôi sẽ phản kháng!"

Giúp đỡ người khác sẽ làm trái ý muốn của trái tim ma quỷ, nhưng chiến đấu với thợ săn thì sẽ không vi phạm!

"Cậu có thể tùy ý phản kháng, tốt nhất là có thể làm tôi hưởng thụ chiến đấu với cậu, chiến đấu khô khan còn không bằng trở lại nghe truyện ma!" Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, đưa tay vói vào trong áo choáng kéo ra một cây kiếm dài.

Cây kiếm này hình dạng mờ ảo, khí lạnh tỏa ra khiếp người, mặt đất xung quanh cũng bắt đầu kết ra sương lạnh, đây chính là Hàn Băng Kiếm trong tay Băng Nữ Vương trước đó.

Có điều thanh kiếm này vốn có quầng sáng màu trắng xanh, mà bây giờ quầng sáng đó đã biến thành màu đen kịt, trông lại càng yêu dị hơn.

Lúc chế tạo vỏ kiếm cho thanh kiếm này, Ôn Văn cũng thuận tiện cải tạo nó một chút, công năng tổng thể không có gì thay đổi, nhưng có thêm chút phong cách cá nhân.

Ôn Văn trái cầm gậy phải cầm kiếm, cười quái dị nhìn Hùng Ưng, làm Hùng Ưng sinh ra cảm giác rất xấu.

Hùng Ưng cắn răng một cái, đạp mạnh một bước đánh về phía Ôn Văn, một đấm này có với khi đánh người đất sét dùng nhiều sức hơn .

Hùng Ưng không muốn tổn thương người khác, nhưng cũng không bảo thủ, vì thế mỗi khi thợ săn tìm tới muốn bắt đều bị cậu ta đánh cho xám xịt, nhưng Ôn Văn dù sao cũng khác với những thợ săn mà Hùng Ưng từng đánh bại trước kia, Ôn Văn là siêu thợ săn thực lực Đồng Hóa trung tự!

Năng lượng màu tím đen xuất hiện ở bên phải cơ thể bất động của Ôn Văn, lực đẩy làm anh di chuyển sang trái nửa mét, tránh được cú đấm của Hùng Ưng, tiếp đó anh dùng cây gậy bên tay trái đâm về phía ngực Hùng Ưng.

Đối mặt với cây gậy đâm tới, Hùng Ưng nhảy ra sau hai mét để tránh né.

Đối với phản ứng tránh né của Hùng Ưng, Ôn Văn cũng không bất ngờ, hết thảy đều nằm trong dự đoán của anh, một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa nếu ngay cả chiêu này cũng không tránh được thì đi tìm một miếng đậu hủ đập đầu chết đi cho rồi.

Vì thế Ôn Văn sớm đã tính toán bố trí đối với hành động né tránh của Hùng Ưng, ngay lúc Hùng Ưng nhảy lên, tay phải cầm thanh kiếm dài của Ôn Văn cũng vung lên, một đạo kiếm khí theo hình thức nhũ băng hỗn loạn bắn về phía Hùng Ưng.

Số nhũ băng này mới chính là sát chiêu mà Ôn Văn chuẩn bị, phạm vi rất lớn, đồng thời chỉ cần bắn trúng thì Hùng Ưng sẽ mất khống chế trong một khoảng thời gian ngắn!

Hùng Ưng ở trên không trung không thể mượn lực, đồng thời vừa mới né tránh một đòn tất công của Ôn Văn, trong lòng có chút thả lỏng, vì thế Ôn Văn cảm thấy kiếm này của mình khẳng định có thể trúng mục tiêu.

Trên thực tế, biểu cảm của Hùng Ưng quả thực rất hoảng loạn, nhưng tình huống làm Ôn Văn không ngờ tới cứ vậy xảy ra.

Nháy mắt khi sắp bị nhũ băng bắn trúng, Hùng Ưng thế mà lại giẫm lên nhũ băng Ôn Văn phóng tới, tiếp tục nhảy thêm một lần, hoàn mỹ thoát được đòn tấn công của Ôn Văn.

Ôn Văn giống như nhìn thấy thứ thú vị, ngạc nhiên nhìn Hùng Ưng hỏi: "Làm sao làm được như thế, quả nhiên cậu giấu bài!"

Nếu là bản thân Ôn Văn, tránh thoát được đòn tấn công này đương nhiên không có gì bất ngờ, nhưng người này trước đó ngay cả cú đá gạt giò của anh cũng không tránh được, lần này sao lại có thể phản ứng nhanh đến vậy?

Hùng Ưng không trả lời vấn đề của Ôn Văn bắt đầu chạy vòng quanh người Ôn Văn thật nhanh, vừa chạy dáng người của cậu ta vừa phát sinh dị biến.

Chỉ qua một lần tiếp xúc, Hùng Ưng liền đoán được nếu mình không dốc toàn lực đối phó thì chỉ sợ sẽ thật sự bị Ôn Văn dễ dàng bắt được!

Bả vai, khuỷu tay và đầu gối mọc ra gai xương nhọn hoắt, trên tay và chân cũng mọc ra lớp vảy, một cái đuôi dài dữ tợn màu đỏ cũng đâm rách vải quần chui ra.

Hiện giờ cả người Hùng Ưng trông không hề giống như nhân loại, mà càng giống như quái vật dữ tợn.

Ôn Văn tấm tắc lấy làm lạ nhìn Hùng Ưng nói: "Đây là trạng thái Đồng Hóa của cậu à, rất oách."

"Không đúng, trước đó cậu nắm giữ sức mạnh rất trúc trắc, không giống người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa bình thường, cậu là mượn thứ gì đó để có sức mạnh, hay là cậu căn bản không phải nhân loại?"

0.14310 sec| 2408.063 kb